1. BÓNG ĐÁ ĐƯỜNG PHỐ:
Bóng đá đường
phố là thuật ngữ dùng để chỉ về một loại hình bóng đá không được diễn ra một cách chính thức
hoặc được diễn ra tại một địa điểm chính thức với những quy tắc khắt khe theo luật bóng đá mà
được diễn ra một cách tự phát, ngẫu hứng trên những địa điểm mà người chơi có
thể tận dụng không gian để đá bóng như đường phố, hẻm phố, các ngõ, ngách, kho bãi,
đất trống…
Đây là thứ bóng đá manh mún, tự phát, chỉ cần một bãi
đất trống, một quả bóng làm bằng giẻ rách hoặc bất kỳ vật liệu gì miễn sao có hình cầu là được, thế là đã có bóng đá đường
phố với những cầu thủ chơi theo cảm hứng không chịu bất kỳ sự ràng buộc vào từ
đôi chân cho đến cái đầu.
Bóng đá đường phố là thứ mà ai cũng có thể chơi được,
ở đâu cũng có thể chơi được nó
không phân chia giàu, nghèo, đội tuổi, giới tính, không quá chú trọng đến luật
lệ, trang phục, phong cách... và vì tính đơn giản của nó nên nó phổ biến trên
thế giới. Bóng đá đường phố cung cấp cho thế giới những ngôi sao bóng đá đẳng
cấp với những kỹ thuật độc đáo. Bóng đá đường phố được biết đến nhiều tại Brasil.
Bóng đá Brazil có đặc trưng về tính ngẫu hứng, sự sáng tạo xuất phát từ nguyên
nhân chính là rất nhiều danh thủ trong lịch sử bóng đá xứ sở samba trưởng thành từ bóng đá đường phố. Nhiều quốc gia cũng có phong trào bóng đá đường phố như Nam Phi, Việt Nam...
Ngày nay, bóng đá đường phố được hiểu là những cầu thủ
trẻ, cầu thủ nhí đến cọ xát, thi đấu, thư giãn tại các hoạt động bóng đá cộng
đồng do các câu lạc bộ chuyên nghiệp tổ chức. Đó là cách làm bóng đá đường phố
mang tính chuyên nghiệp chứ không nghiệp dư như tại Nam Phi hoặc một số quốc gia
châu Phi.
1.1. Các giải bóng đá đường phố:
Ngày
nay, người ta thường tổ chức các giải bóng đá đường phố để tìm kiếm tài năng ví
dụ như Cúp bóng đá đường phố Andrés
Escobar diễn ra tại Mariannenplatz, thủ
đô Berlin với
sự tham dự của 180 cầu thủ nam nữ trẻ. Giải này là một trong những hoạt động
gắn kết giữa bóng đá và tuyên truyền cho hòa bình, đẩy lùi bạo lực, ma túy và AIDS.
Tên của cúp bóng đá đường phố kỳ này là Copa Andrés Escobar - nhằm tưởng niệm
cầu thủ Colombia bị bắn chết sau World Cup 1994 - với 22 đội bóng được mời tham
dự (Ghana và Nigeria không
được cấp visa đến Đức). Trong số này đáng chú ý có đội Afghanistan, Kenya, Colombia, Peru, Rwanda, Senegal,
Nam Phi, đội hỗn hợp Israel và Palestine...
Nước chủ nhà Đức có hai đội và huấn luyện viên Jürgen Klinsmann làm đại sứ
quảng bá cho giải này.
1.2. Trên thế
giới:
* Ở Brazil
Bóng đá đường phố Brazil phổ biến từ khi
người Brazil bắt đầu yêu bóng đá cuồng nhiệt vào đầu thế kỷ XX. Một quốc gia nghèo,
thiếu cơ sở vật chất, diện tích rộng (so với mặt bằng dân số) thì dễ phát triển
bóng đá đường phố. Vua bóng đá Pele từng
nói ông thành danh là nhờ những kỹ năng đá phủi học được từ bóng đá đường phố.
Vua lừa bóng qua mọi thời đại Garrincha cũng là ông vua của bóng đá đường phố.
Và từ những ngôi sao kiệt xuất như Pele hay Garrincha,
bóng đá đường phố trở thành niềm đam mê và hy vọng của rất nhiều thế hệ cầu thủ
trẻ muốn thành công trong sự nghiệp bóng tròn.
Ngày
nay bóng đá đường phố tại Brazil đã được thay thế bằng thứ bóng đá cộng đồng
được phát triển có định hướng và rất hiệu quả. Những sân bóng mini, các giải
thi đấu vào cuối tuần hoặc vào buổi tối, hằng hà sa số sân bóng mọc lên được sự
tài trợ và theo dõi sát sao của các đội bóng khắp Brazil cạnh tranh quyết liệt
trong khâu tuyển chọn, phát hiện nhân tài trẻ. Brazil
hàng năm xuất khẩu gần 1.000 cầu thủ nhưng nguồn lực cầu thủ nội vẫn dồi dào.
Bóng đá là nghề có thể kiếm sống, không quá sung túc thì ít nhất cũng đủ ăn, đủ
mặc. Các trường đào tạo trẻ của các câu lạc bộ khắp đất nước Brazil đủ sức chứa
tất cả những tài năng bóng đá thật sự có tài. Không có tiền vẫn có thể đến với
bóng đá cộng đồng. Câu lạc bộ Sao Paulo chẳng hạn, hơn 3 thập kỷ qua, Marcelo
Figueiredo Portugal Gouvea đã phát hiện không ít nhân tài. Edmilson, Luis Fabiano, Julio Baptista và
nhất là Kaka xuất
thân từ bóng đá trẻ Sao Paulo. Thông qua bóng đá cộng đồng, Kaka tự tìm đến Sao
Paulo thay vì ngược lại. Goueva không gọi đó là bóng đá đường phố vì sân bóng
không còn là bãi đất trống mà có đủ hai cầu môn, giới hạn biên thậm chí trọng
tài.
*Nam Phi
Nam Phi là
đất nước nơi mà sự phân biệt giàu nghèo lớn hơn bất kỳ quốc gia nào tại châu
phi, bóng đá ở đây phát triển sau thời kỳ Apactime. Bóng đá là môn thể thao
dành cho người da đen, tức những người nghèo. Còn những người giàu,
tức người da trắng, đa phần thích
bóng bầu dục. Chế độ Apartheid sụp đổ cũng là lúc bóng đá Nam Phi mới có cơ
hội và triển vọng cất cánh. Sự ra đời của câu lạc bộ bóng đá Ajax Cape Town vào
năm 1999 đánh dấu một bước tiến mới về bóng đá trẻ - bước tiếp theo của bóng đá
đường phố - nhưng mức độ phát triển không như ý.
Ở
Nam Phi có không ít khu ổ chuột, những con đường, những khu vực dơ dáy với
những đứa trẻ da đen quần thảo với trái bóng từ
sáng đến tối nhưng như thế không thể xem là thứ bóng đá đường phố sẽ góp phần
vào sự phát triển của bóng đá Nam Phi trong tương lai. Ngày nay Nam Phi đã có
quy hoạch phát triển bóng đá, giảm tải nền bóng đá dựa trên bóng đá đường phố
* Việt Nam
Bóng đá đường phố luôn tận
dụng mọi địa hình. Ở Việt Nam, bóng đá đường phố cũng thông dụng, vào buổi
sáng, hay buổi chiều, buổi
tối, từ thành thị tới nông thôn, bóng đá đường phố luôn diễn ra một cách
sôi nổi. Các đường phố, hẻm phố, ngỏ cụt, hẻm lồi hay những bãi đất trống, thậm
chí là những nơi vừa giải tỏa mặt bằng đang ngổn ngang cũng được tận dụng tối
đa, các sân bóng tự tạo luôn có những người thi đấu. Những trái bóng cho trận
đấu rất đa dạng, từ bóng da đến bóng đúc, bóng chuyền, banh nhựa…. Xuất phát từ
nhu cầu chơi bóng ngày càng cao trong khi số lượng các sân bóng có hạn và giá
cả cao so với nhiều đối tượng thu nhập thấp, trẻ em....
Thành
phần tham gia bóng đá đường phố có thể nói là rất đa dạng, từ những em học
sinh, sinh viên cho đến những người công nhân, lao động chân tay đến những
người lao động trí óc, lứa tuổi cũng đa dạng, từ nhỏ đến lớn... tất cả mọi
người đều không phân biệt lứa tuổi, giàu nghèo, địa vị... đều tham gia một cách
vui vẽ và sôi nổi.
1.3. Những cầu thủ nổi tiếng:
- Vua
bóng đá Pele là
cầu thủ xuất thân từ bóng đá đường phố
- Garrincha một danh thủ của bóng đá Brazil và cũng là ông
vua của bóng đá đường phố.
- Nani – cầu thủ của MU và đội tuyển Bồ Đào Nha với rất
nhiều kỹ năng bóng đá đường phố độc đáo nữa mà chưa phô diễn hết
- Tiago Manuel
Dias Correia, biệt danh: Bebe (tiếng
Bồ Đào Nha có nghĩa là "Cậu bé"). Bebe vốn là trẻ mồ côi, lớn lên
trong trại trẻ mồ côi, từng nổi danh từ bóng đá đường phố và đã từng tham dự
World Cup cho người vô gia cư (Homeless World Cup) trong màu áo ĐT Bồ Đào Nha.
Theo nguồn: Vi.wikipedia.org
2. BI-A NGHỆ THUẬT:
Bida nghệ
thuật, đôi khi được gọi là búp
bê tưởng tượng hoặc lớp học fantaisie, là một kỷ luật bida carom,trong đó người chơi cạnh tranh trong việc thực hiện 76 bức hình đặt trước
với nhiều khó khăn khác nhau. Mỗi lần bắn được đặt có giá trị điểm tối đa
được gán cho việc thực hiện hoàn hảo, từ một điểm tối đa bốn điểm cho các bức
ảnh khó khăn cấp thấp nhất, và leo đến mức tối đa 11 điểm cho các bức ảnh được
coi là cao nhất ở cấp độ khó. Có tổng cộng 500 điểm cho người chơi, đại
diện cho giá trị tổng hợp của một số điểm hoàn hảo trên tất cả 76 cú sút, mặc
dù không phải tất cả các trò chơi đều được chơi với danh mục đầy đủ. Cơ
quan quản lý của môn thể thao này là Confédération International de Billard Artistique (CIBA).
Mỗi lần bắn trong một trận đấu bida nghệ thuật được chơi
từ một vị trí được xác định rõ ràng (ở một số địa điểm trong vòng khoan dung 2
mm) và mỗi cú bắn phải được mở ra theo cách đã được xác lập. Người chơi
được phép ba lần mỗi lần bắn. Nói chung, những bức ảnh chụp trò chơi -
thậm chí là chụp bốn điểm - đòi hỏi trình độ cao, tập trung và thực hành chuyên
sâu để thực hiện. Bức ảnh này thường đòi hỏi cực trong kỹ thuật bắn làm mà không thường được sử dụng trong các trò chơi khác, chẳng hạn
như lực
lượng sau , lực
lượng rút , độ chính xác
nhiều đường sắt đá , nhảy và quần
chúng kết hợp với việc
sử dụng lạ lùng của tiếng
Anh ( nên
xoáy ngang ).
Người chơi có thể sử dụng đến 20 dấu hiệu riêng biệt
cung cấp các chức năng hiệu suất khác nhau. Ví dụ, việc thực hiện masses có thể đòi hỏi một
tín hiệu với đầu cuối có đường kính rất lớn và một mũi cue
chuyên dụng , trong khi nhảy
có thể đòi hỏi một đoạn ngắn, nhẹ với một đầu cue phẳng (chứ không phải tròn), rất cứng và rộng hơn
Hơn một cue chơi. Một số mũi chích ngừa có thể yêu cầu sử dụng các đạo cụ
như một cái chốt nhỏ được đặt chính xác trên mặt
bàn và xung quanh mà
người chơi phải làm cho quả cầu qua một bên được chỉ định . Hầu
hết, Những người chơi bi-a chuyên nghiệp hàng đầu chuyên môn trong trò
chơi để loại trừ tất cả những người khác.
Cuộc thi danh hiệu thế giới lần đầu tiên bắt đầu vào năm
1986 và yêu cầu sử dụng các quả bóng ngà . Tuy nhiên, yêu cầu này đã bị bỏ vào năm 1990. Điểm số cao nhất
từng đạt được trong cuộc thi thế giới là 374, do người Pháp Jean Reverchon vào năm 1992, trong khi số điểm cao nhất trong cuộc
cạnh tranh tổng thể là 427 theo quy định của Bỉ Walter Bax năm 2006. Trò chơi được chơi chủ yếu ở Tây Âu, đặc biệt là ở
Pháp, Bỉ và Hà Lan. Trò chơi sử
dụng một từ vựng chuyên ngành, chủ yếu xuất phát từ các từ tiếng Pháp, Bao gồm nhiều thuật ngữ không có sự tương đồng trong các
môn thể thao cue khác . Một
số ví dụ là coup fouetté ("whip shot", một loại lực
theo); Massé coulé (viết tắt của massé shot) và piqué (mô
tả một loạt bắn không có tiếng Anh, hoặc một cú sút mà cây gậy có góc cạnh
thẳng đứng, nhưng không được giữ thẳng đứng như thể nó đầy đủ). Hoặc một
cú sút mà thanh tiêu đề có góc cạnh thẳng đứng, nhưng không được giữ thẳng đứng
như thể nó đầy đủ). Hoặc một cú sút mà thanh tiêu đề có góc cạnh, nhưng không
được giữ thẳng đứng như thể nó đầy đủ).
Các cuộc thi bắn tỉa ở bida bàn bi-a,
lấy cảm hứng từ các bida nghệ thuật, bắt đầu vào năm 1993 ở Mỹ ở trình độ
nghiệp dư và năm 2000 chuyên nghiệp và quốc tế, với tổng cộng năm mươi sáu bức
ảnh đặt trước.
2.1. Các đối tượng sử dụng:
Giống như các trò chơi bida và
bi-a khác, các trò lừa thường sử dụng một quả bóng cube, một hoặc
nhiều quả bóng
đối tượng, và một cây cue. Tuy nhiên, nhiều đạo
cụ có thể được sử dụng để đánh lừa các bức ảnh bao gồm chai, ly uống , giỏ, đồng xu, kệ bóng, đầu chóp và các thiết bị liên quan đến bida và phi
bi-a. Các đạo cụ được sử dụng để thay đổi độ khó của mũi tiêm hoặc tăng
giá trị thẩm mỹ. Giống như các chuyên gia bida , các nghệ sĩ bắn trộm
thường có các cue đặc biệt để thực hiện các loại hình chụp đặc biệt, đặc biệt
là các bức ảnh
nhảy và massés.
Theo nguồn: Vi.wikipedia.org
3. DRIFT NGHỆ THUẬT:
Lần
đầu tiên drift chính thức xuất hiện trên màn ảnh rộng là ở phần 3 của series
phim nổi tiếng The Fast and Furious, Tokyo Drift. Điện ảnh Hollywood đã biết
đến donut từ rất lâu, nhưng drift là một khái niệm hoàn toàn khác về môn thể
thao để mất độ bám đường của xe. Drift có nghĩa là người lái xe điều khiển
chiếc xe của họ trượt qua một khúc cua, một drifter chuyên nghiệp có thể hoàn
toàn kiểm soát được chiếc xe khi lốp xe đang trượt chứ không còn lăn trên đường
nữa.
Drift không phải là điều gì quá xa lạ. Để
đơn giản và dễ hiểu, bất kỳ ai đã từng bị trượt bánh trên đường ướt và mất từ
10 – 20 mét để có thể kiểm soát chiếc xe thì quãng đường đó là khoảng cách
người đó đã drift. Trong đua xe, đôi khi các tua đua vào cua với tốc độ quá
nhanh khiến bánh sau bị trượt, đó cũng được xem là drift. Khi bị trượt bánh
sau, chiếc xe hoặc sẽ quay tròn hoặc sẽ tay đua đua sẽ lấy lại quyền kiểm soát
chiếc xe và tiếp tục cuộc đua. Những tay đua chuyên nghiệp có khả năng drift có
cơ hội vượt qua các đối thủ không thể drift ở những khúc cua. Dần
dần drift đã thực sự trở thành một môn thể thao đúng nghĩa. Vào những năm 1990,
môn thể thao đua xe drift đã chính thức ra đời tại những con đường núi lộng gió
của Nhật Bản và sau đó lan dần sang Mỹ và Anh.
Drift qua một khúc cua được xem là một pha drift đơn
giản. Ở đẳng cấp cao, các tay đua có thể drift qua vài khúc cua tiếp trong khi
xe của họ vẫn trượt trên đường. Và những con đường núi ở Nhật Bản là nơi có
những khúc cua như thế. Hàng loạt các khúc cua liên tiếp, cua gấp và cua chữ S
chính là nơi để các tay đua thể hiện đẳng cấp và kỹ năng drift tuyệt vời của
mình.
3.1. Côn và Phanh:
Các
tay đua thường sử dụng hai kỹ thuật chính để drift là côn và phanh. Loại xe
được sử dụng để drift phải là xe dẫn động cầu sau, xe dẫn động cầu trước rất
hiếm khi được sử dụng để drift.
Khi
gần đến khúc cua, người lái xe sẽ đạp chân côn và về số hai, sau đó tiếp tục
đạp chân ga để đẩy động cơ lên khoảng 4.500 vòng/phút và nhả côn. Lúc này toàn
bộ sức mạnh của động cơ sẽ dồn về cầu sau và bánh sau sẽ quay rất nhanh khiến
xe mất độ bám đường, phần thân sau của xe sẽ bị trượt vào khúc cua.
Khi
vào đến khúc cua, người lái sử dụng phanh khẩn cấp và khóa cứng bánh sau, lúc
này xe trượt tự do, đồng nghĩa với drift. Kỹ thuật sử dụng phanh để drift là
một trong số ít kỹ thuật để drift xe dẫn động cầu trước. Đối với xe dẫn động
cầu sau thì có rất nhiều kỹ thuật khác nhau, và các tay drift chuyên nghiệp sử
dụng rất nhiều kỹ thuật drift trong một cuộc đua.
Khi
xe đã bắt đầu drift cũng đồng nghĩa với phần khó nhất của môn thể thao này bắt
đầu. Việc duy trì cho xe drift và không bị quay mòng mòng đòi hỏi người lái
phải trải qua nhiều lần luyện tập.
Các
drifter chuyên nghiệp phối hợp việc kiểm soát chân ga và tay lái để kiểm soát
chiếc xe nhằm không cho xe lấy lại cân bằng hoặc giảm tốc độ ở khúc cua. Một số
drifter đẳng cấp có thể drift xe liên tục qua các khúc cua và mỗi khúc cua họ
lại sử dụng một kỹ thuật drift khác nhau để kiểm soát pha drift của mình.
3.2. Các kỹ thuật
drift :
Điều
đầu tiên các tay đua cần thành thục trong kỹ thuật drift đó là kỹ năng đua xe.
Kỹ thuật kết hợp sử dụng chân phanh, côn, ga và sang số nhanh (heel-and-toe)
giúp các tay đua về số một cách nhanh gọn và hiệu quả nhằm tăng số vòng quay
của động cơ trong khi việc sử đồng thời dụng phanh nhằm dồn trọng lượng xe về
phía trước.
Mục
đích của kĩ thuật sang số này là nhằm duy trì sự cân bằng giữ tốc độ động cơ và
tốc độ của bánh xe để động cơ không rung lắc khi về số.
Để
thực hiện kỹ thuật này khi chân phải đang ở chân ga, sử dụng chân trái đạp côn,
về số như bình thường và nhả côn. Sau đó, giữ mũi chân phải ở chân phanh và đưa
gót chân phải sang đạp chân ga cho đến khi vòng quay động cơ trùng với tốc độ
của bánh xe. Khi đã đạt đến vòng quay cần thiết, nhả chân ga nhưng vẫn đạp
phanh, đạp côn thêm một lần nữa về số. Khi người lái đã làm chủ được kỹ thuật
sang số thì họ đã sẵn sàng để drift.
3.3. Kỹ thuật drift dựa vào côn:
Clutch-kick
drift –
Khi gần đến khúc cua, người lái vẫn đạp côn, đạp ga để tăng số vòng động cơ và
về số. Sau đó nhà côn, toàn bộ sức mạnh động cơ đột ngột dồn về cầu sau khiến
đuôi xe bị trượt. Đây là kỹ thuật drift cơ bản
Shift-lock
drift –
Khi gần đến khúc cua, người lái về số, nhả gà để giảm số vòng quay và
giảm tốc độ động cơ. Sau đó nhả côn khiến bánh sau bị giảm tốc đột ngột và
trượt đi.
3.4. Kỹ thuật drift dựa vào phanh:
E-brake
drift –
Khi vào cua, kéo phanh khẩn cấp để khóa cứng bánh sau và đánh vô lăng đưa chiếc
xe vào cua, phần thân sau xe sẽ trượt và xe bắt đầu drift. Đây là kỹ thuật
drift cơ bản.
Braking
drift –
Khi vào cua, đạp phanh để trọng lượng xe dồn về phía trước khiến phần thân sau
xe bị hẫng và trượt bánh. Tiếp tục kết hợp sử dụng phanh và cần số để drift mà
không cần phanh chết bánh sau.
Long-slide
drift –
Khi xe cách khúc cua ở một đoạn khá xa và di chuyển ở tốc độ 160 km/h, kéo
phanh khẩn cấp để xe bắt đầu drift một đoạn dài cho đến khúc cua.
3.5. Các kỹ thuật drift khác:
Power-over
drift –
Tăng tốc xe khi vào cua nhằm tạo đà để xe trượt bánh khi ra khỏi cua. Kỹ thuật
này đòi hỏi xe phải có động cơ thật mạnh mẽ.
Feint
drift –
Khi gần đến khúc cua, điều khiển xe ra làn ngoài nhằm dồn trọng lượng xe về hai
bánh ngoài, sau đó nhanh chóng đánh tay lái đưa xe vào cua. Bất ngờ bị dồn
trọng lượng sẽ khiến đuôi xe bị trượt và xe bắt đầu drift.
Dynamic
drift (Kansei drift) – Vào cua ở tốc độ cao và đột ngột nhả chân ga sẽ khiến
trọng lượng xe dồn về phía trước, bánh sau bị trượt sẽ khiến xe drift.
Dirt-drop
drift –
Đánh tay lái cho đuôi xe trệch khỏi đường đua ra khu vực có cát. Kỹ thuật
này giúp xe dễ dàng drift, duy trì tốc độ nhằm drift qua nhiều khúc cua.
Theo nguồn: Autopro.com.vn
4. THỂ THAO MẠO HIỂM:
Thể thao mạo hiểm (tiếng Anh: extreme sport) hay thể thao phiêu lưu là thuật ngữ để chỉ một số hoạt động được xem là có mức độ nguy hiểm
cao.[1] Các
hoạt động này thường có yếu tố tốc độ, cao độ, sử dụng sức mạnh thể chất ở
trình độ cao, và đồ nghề chuyên dụng cao. Các môn thể thao mạo hiểm bắt đầu nổi
lên vào thập niên 1990 khi nó được các công ty marketing lựa
chọn để quảng bá cho X Games và khi kênh
truyền hình Extreme Sports Channel và
trang mạng Extreme.com ra đời.
Mặc
dù việc sử dụng từ "thể thao mạo hiểm" được sử dụng rộng rãi để mô tả
nhiều hoạt động thể chất khác nhau, tuy vậy những môn thể thao nào mới chính
xác là "mạo hiểm" vẫn còn gây tranh cãi. Tuy nhiên vẫn có một số đặc
điểm chung giữa các môn này. Mặc dù người chơi không nhất thiết là thanh
thiếu niên, các môn này thường có độ tuổi trung bình của người chơi khá thấp.
Các môn thể thao mạo hiểm thường là môn thể thao cá nhân so với tính đồng đội
của nhiều môn thể thao truyền thống. Thêm vào đó là người mới bắt đầu chơi
thường tự tập hơn là có giáo viên hướng dẫn.
Các
môn truyền thống thường có các tiêu chí để đánh giá thành tích (khoảng cách,
thời gian, tỉ số,...), thì người thi đấu môn mạo hiểm thường được đánh giá dựa
trên các tiêu chí mang tính chủ quan và thẩm mỹ. Điều này tạo ra xu hướng
bỏ các phương thức đánh giá thống nhất khi các môn thể thao khác nhau lại có
cho riêng mình các chuẩn mực riêng.
4.1.
Phân loại:
Mặc
dù định nghĩa thế nào là thể thao mạo hiểm và môn nào là thể thao mạo hiểm vẫn
chưa thống nhất thì vẫn có một số nỗ lực nhằm phân loại các môn này.
* Các môn có phương tiện di chuyển
Cơ giới hóa
|
Trượt
|
Lăn
|
Có động cơ
|
Đua
thuyền máy offshore, wakeboarding, waterskiing, đua máy bay, lái tàu
lượn
|
Đua
xe máy đường trường, rally, motocross
|
Không có động cơ
|
Lướt
sóng, windsurfing, lướt ván diều, trượt tuyết,
trượt ván tuyết, nhảy dù, wingsuit, lái thuyền buồm |
Trượt
ván, xe đạp địa hình, lướt ván địa hình, xe đạp nghệ thuật, scooter nghệ
thuật
|
* Các môn không cần phương tiện di chuyển
Ví
dụ như : Leo vách đá, leo hẻm núi, leo băng, parkour, psicobloc,...
Theo nguồn: Vi.wikipedia.org
5. NGHỆ THUẬT XẾP DOMINO:
Hiệu
ứng domino là một phản ứng chuỗi xảy ra
khi một thay đổi nhỏ tại điểm gốc của hệ có thể gây ra những thay đổi tương tự
tại các điểm lân cận, từ đó lan tỏa ra các điểm xa hơn và tạo ra một chuỗi thay
đổi tuyến tính. Hiệu ứng này thường được sử dụng
trong trò chơi xếp quân domino, nó cũng được biết tới thông qua thuyết domino,
học thuyết chính trị hay được đề cập trong giai đoạn chiến tranh Việt Nam.
Khi
xếp các quân cờ domino đứng cạnh nhau với khoảng cách
giữa hai quân cờ không quá xa, ta có thể đẩy đổ một quân cờ domino đầu tiên,
quân cờ đó sẽ đổ vào quân cờ đứng cạnh khiến nó đổ theo, quá trình này tiếp
diễn đến khi toàn bộ loạt quân cờ domino đều đổ. Các thay đổi đối với những
quân cờ là giống nhau, vì vậy chúng tạo ra một chuỗi thay đổi tuyến tính,
điều này có được khi ta coi hệ quân cờ domino là độc lập và sự thay đổi của hệ
chỉ gây ra bởi tác động tới quân cờ đầu tiên, điều này khác với hiệu ứng cánh bướm khi thay đổi của hệ còn
phụ thuộc nhiều điều kiện khác và vì thế chúng là phi tuyến tính.
Theo nguồn: Vi.wikipedia.org